Con Muốn Gọi Ngoại Ơi

Ở cõi vĩnh hằng bà có nghe thấy con gọi không? Sắp đến ngày giỗ của bà rồi. Con nhớ bà rất nhiều! Một người có khuôn mặt phúc hậu, có đôi bàn tay mang hơi ấm mỗi khi ôm con ngồi vào lòng, một người tràn đầy tình thương. Thời gian trôi nhanh thật đã 7 năm bà xa con, xa mọi người, chưa bao giờ con gọi bà bằng tiếng “ngoại ” thân thương nhưng với con bà là bà ngoại thứ 2 của con. Con biết với bố mẹ con bà không khác gì là người mẹ. Bà luôn cho con tình thương mà con thiếu vắng bên nội. Ngoại đã đi xa mãi mãi khi con còn chưa nhìn thấy mặt trời. Nhưng con có bà. Con không phải là cháu ruột nhưng bà luôn yêu thương con, bà không bao giờ phân biệt cháu ruột hay cháu họ. Bà luôn coi bố mẹ con như con của mình. Bà muốn bù đắp cho mẹ con, một đứa bé mới tròn 10 tuổi đã phải mồ côi mẹ, bà thương đứa em trai của mình gà trống nuôi con. Yêu thương không cần là cứ phải nói ra bà nhỉ, chỉ cần ánh mắt, đôi bàn tay ấm áp và những cử chỉ hàng ngày chúng ta cũng cảm nhận được yêu thương.

…chỉ cần ánh mắt, đôi bàn tay ấm áp và những cử chỉ hàng ngày chúng ta cũng cảm nhận được yêu thương.

Những ngày cuối đời bà không còn minh mẫn như trước nhưng con vẫn thấy trong ánh mắt bà nhìn con, con biết bà vẫn nhận ra con, ánh mắt vẫn chứa chan tình thương. Mỗi lần đi học về mẹ nói bà vào chơi con rất vui, con chạy thật nhanh vào nhà, bà nhìn con bà nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt phúc hậu. Đêm về mấy bà cháu lại ngủ chung trên chiếc giường chật hẹp nhưng nó thật ấm áp tình cảm. Con nhớ nụ cười của bà trong những bữa cơm đạm bạc của gia đình con. Mỗi lần nghỉ học con lại lên nhà bà vì ở căn nhà ấy con được yêu thương, bà cho con tình thương, bác, và các anh chị cũng rất yêu quý con. Ở đó con không thấy mình bị lạc lõng, không thấy mình như kẻ dư thừa khi ở bên nội. Có thể do bên nội không thích bố mẹ con nên chúng con cũng không được yêu quý như các anh chị em khác. Với con nội sao mà xa đến thế, ngoại xa mà thật gần. Ngày bà đi con mới tròn 15. Cái tuổi cũng đủ để con hiểu từ bây giờ con đã xa bà mãi mãi, bà sẽ gặp lại ngoại con, bà sẽ gặp lại bác cả người anh hùng mà con chưa được biết mặt. Một người con đã bỏ bà ra đi khi tuổi đời mới chớm 20. Bà sẽ kể cho ngoại biết có sự hiện diện của con trên cõi đời này, bà sẽ kể cho ngoại con là một cô bé ngoan, cô bé lúc nào cũng ước mong được ôm ngoại một lần nhưng điều đó là không thể. Cô bé bà hay ôm vào lòng thửa bé thơ giờ đã cô gái 22 đã tự lập tự lo cho tương lai của mình.

Con biết ở nơi xa bà vẫn dõi theo con, con thật hối hận khi có bà bên cạnh con đã không nói “con yêu bà nhiều lắm, hãy cho con được gọi bà là ngoại”. Cuộc sống còn nhiều thứ con phải học, sẽ có những thứ làm con buồn con khóc, làm con tổn thương nhưng con sẽ nhớ tới nụ cười hiền của bà con sẽ cố gắng mỉm cười thật tươi dù sóng gió đến đâu, vì khi thấy con cười bà sẽ rất vui. Con cảm ơn bà nhiều lắm bà đã cho con tình bà cháu mà con thiếu vắng. Ở thế giới bên kia con chúc bà luôn ấm áp, ở trên dương gian con luôn nhớ tới bà.

Yêu bà nhiều lắm ngoại của con!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *