Buông!

Ở chùa có một chú tiểu mới đến, thấy thứ gì cũng khác lạ nên hay thắc mắc.

Mùa thu, lá đỏ bay khắp sân chùa, chú tiểu chạy đi hỏi Sư Thầy: “Bạch Thầy! Lá đỏ đẹp thế sao phải rụng ạ?”

Sư Thầy mỉm cười trả lời: “Vì đến mùa đông cành cây khô héo, không mang nổi nhiều lá như vậy, chỉ còn cách thả đi. Đây không phải vứt bỏ, mà là buông bỏ”.

không mang nổi nhiều lá, chỉ còn cách thả đi. Đây không phải vứt bỏ, mà là buông bỏ…

 Mùa đông đến, chú tiểu thấy các sư anh đổ bỏ các lu nước trong sân chùa, lại chạy đi hỏi Sư Thầy: “Bạch Thầy! Nước đang để đó yên lành, tại sao phải đổ đi ạ?”

Sư Thầy đáp: “Vì mùa đông trời lạnh, nước đóng thành băng đá sẽ làm vỡ lu nước, thế nên mới phải đổ đi. Đây không phải là bỏ trống, mà là buông vào hư vô”.

Tuyết rơi nhiều, đóng thành từng lớp, phủ đầy những chậu cây long bách. Sư Thầy lại giao cho các đệ tử cùng nhau kiêng chậu đi, để cây nằm xuống. Chú tiểu không hiểu, vội vã hỏi: “Cây long bách đang tốt, sao lại phải kéo đổ ạ?”.

Sư Thầy nghiêm mặt nói: “Ai bảo là tốt? Không thấy tuyết đã làm cành cây sụp xuống sao! Nếu còn bị đè thêm thì sẽ gãy mất. Đó không phải là kéo đổ, mà là buông lỏng để được bình yên”.

Trời lạnh, tiền nhang khói chẳng được bao nhiêu, chú tiểu hỏi Sư Thầy phải làm sao. Sư Thầy nói: “Đếm xem trong tủ còn bao nhiêu quần áo? Trong phòng chứa củi còn bao nhiêu củi? Trong kho còn dự trữ bao nhiêu khoai? Đừng cho rằng không còn gì cả, nghĩ lại thì sẽ thấy vẫn còn rất nhiều. Những đau khổ trong cuộc sống rồi sẽ qua đi, mùa xuân sẽ lại tới. Con phải buông âu lo cho lòng được yên ổn. Buông không có nghĩa là vứt bỏ hết thảy, không suy nghĩ gì nữa, mà là biết đặt xuống đúng lúc để lòng mình bình yên”.

Buông… là biết đặt xuống đúng lúc để lòng mình bình yên

Không lâu sau, mùa xuân lại đến. Có lẽ là vì mùa đông vừa rồi tuyết rơi nhiều, tan thành nước thấm trong đất nên mùa xuân năm ấy hoa nở còn rực rỡ hơn năm trước, người đến viếng chùa lễ Phật, cúng dường Tam bảo gieo trồng công đức cũng đều đặn như xưa.

Một hôm, Sư Thầy phải đi xa, chú tiểu đuổi theo đến cửa chùa và nói: “Thầy ơi, Thầy đi rồi, chúng con phải làm sao đây?”.

Sư Thầy mỉm cười, phất nhẹ tay nói: “Các con đã hiểu được “buông bỏ”, “buông vào hư vô”, “buông lỏng”, “buông âu lo”, ta đâu còn gì mà không thể buông tay chứ!”.

 

Pháp Lưu Home (Theo Cửa Thiền)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *